
葛覃 1 |
Cát đàm 1 |
Cát đàm 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát) |
葛之覃兮、 |
Cát chi đàm hề, |
Sắn dài đậm đuột sang hè, |
» Hiện dịch nghĩa
Chú giải Chu Hy:
Chương này thuộc phú. Phú là phô trần sự việc mà nói thẳng ra. Nhân hậu phi Thái Tự đã dệt thành vải mịn, vải thô mà phú, tức là phô trần sự việc ấy ra.
Thuật cho rằng vào thời đầu mùa hạ, lá cây sắn vừa um tùm, thì chỉ có chim hoàng ly kêu ở trên.
cát 葛: tên một loại cây, cây sắn mọc bò ra, có thể lấy chỉ dệt vải mịn vải thô.
đàm 覃: dài ra.
dị 施: dời.
trung cốc 中谷: tức cốc trung, trong hang trong cốc.
thê thê 萋萋: dáng nhiều um tùm.
hoàng điểu 黃鳥: chim hoàng ly.
quán mộc 灌木: bụi cây.
giai giai (đọc giê giê cho hợp vận) 喈喈: tiếng hót họa nghe văng vẳng xa xa.
葛覃 2 |
Cát đàm 2 |
Cát đàm 2 (Người dịch: Tạ Quang Phát) |
葛之覃兮、 |
Cát chi đàm hề, |
Qua hè dây sắn đã dài, |
» Hiện dịch nghĩa
Chú giải của Chu Hy:
Chương này thuộc thể phú.
mịch mịch: dáng rườm rà chen rậm.
ngải: chặt cắt.
hoạch: nấu.
si: vải mịn.
khích: vải thô.
dịch: chán ghét.
Chương này nói vào thời thịnh hạ, giữa mùa hè, cây sắn đã già, nàng mới lo cắt lấy chỉ để dệt vải, rồi mặc vải ấy không chán, vì mình đã bỏ công lao nhọc mới biết rằng thành vải không phải dễ dàng, cho nên lòng hằng thương mến, tuy mặc vải ấy dơ rách đến mấy cũng không nhẫn tâm chán ghét mà dứt bỏ.
葛覃 3 |
Cát đàm 3 |
Cát đàm 3 (Người dịch: Tạ Quang Phát) |
言告師氏、 |
Ngôn cáo sư thị, |
Dặn dò sư thị rõ ràng, |
» Hiện dịch nghĩa
Chú giải của Chu Hy:
Chương này thuộc phú.
ngôn: nói, báo cho biết.
sư: nữ sư, bà vú.
bạc: hãy.
ô: vò cho hết dơ (như trị loạn thì nói loạn).
hoãn: giặt cho sạch.
tu: áo mặc thường.
y: áo lễ.
hạt: sao ?
ninh: yên, thăm viếng mẹ cha xem có bình yên không.
Chương II đã nói thành quần áo bằng vải mịn vải thô. Ở chương cuối này, nàng bèn nói với bà vú già thưa lại với chồng ý nàng muốn trở về thăm cha mẹ. Nàng lại dặn: Hãy vò áo thường, hãy giặt áo lễ. Cái gì nên giặt? Cái gì nên chưa? Vì tôi sẽ mặc những áo đó để trở về thăm cha mẹ.
Thiên Cát đàm có 3 chương, mỗi chương 6 câu.
Bài thơ này chính do Hậu phi Thái Tự làm ra, cho nên không có lời khen tặng. Nhưng ở bài thơ này, có thể nhận thấy rằng nàng đã sang mà còn siêng năng, đã giàu mà còn cần kiệm, đã lớn mà lòng kính mến bà sư phó không giảm, đã lấy chồng mà đạo hiếu với cha mẹ không suy kém, đều là đức hạnh đôn hậu của nàng mà người đời không dễ gì có được. Bài tiểu tự cho đấy là căn bản của bà Hậu phi, mong cũng gần đúng vậy.
< Lùi | Tiếp theo > |
---|